CHỈ KHI ĐI TA MỚI ĐANG SỐNG
Tôi nhớ trước khi Derek (người đàn ông Anh tuyệt vời đã chiến đấu với căn bệnh ung thư kép trong lúc đạp xe vòng quanh thế giới) rời khỏi Sài Gòn, ông nói: “ Hằng, mày phải quay lại đi du lịch đi! Chỉ khi ở trên đường, mày mới thực sự là mày!”
Đức (nhân vật trong sách “Qúa Trẻ Để Chết") từng nhắn cho tôi “Hằng sống bằng những chuyến đi mà.”
Tôi suýt khóc khi nghe câu ấy.
Một năm rưỡi qua, tôi không đi đâu cả, tự cầm tù mình trong công việc và công việc.
Thành quả sau một năm rưỡi làm việc cật lực thật tuyệt vời: tôi phát hành cuốn sách best seller, tôi vinh dự là một trong 4 blogger du lịch Việt Nam được mời tham gia sự kiện thường niên của Air Asia, tôi cùng các bạn blogger tuyệt vời khác sáng lập “Đi và Sống", tổ chức những buổi offline phi lợi nhuận chia sẻ kinh nghiệm để các bạn trẻ khác đam mê xê dịch cùng lên đường giống như mình.
Một năm rưỡi đó, đôi khi trong những giấc mơ, tôi thấy mình vác chiếc ba lô màu xanh, rong ruổi trên những con đường, ngồi xuống trong kiệt sức huy hoàng một buổi bình minh trên đỉnh núi sau chuyến leo núi giữa đêm…
Tôi nhớ đến mụ người. Nhớ đến quay quắt. Nhớ đến khát thèm.
Cuối cùng thì tôi cũng phải nói với mình “Đủ rồi, không thêm được nữa!”
Thế là tôi đi.
Một mình một ba lô, lều, túi ngủ, vài ba bộ đồ cùng tất cả những thứ lỉnh kỉnh giản đơn mà dân du lịch bụi cần.
Tôi đi, nhìn ngắm, hít thở, cảm nhận. Nghĩ ít lại, cảm nhận nhiều hơn. Nói ít lại, lắng nghe nhiều hơn. Lên kế hoạch ít lại, đi theo sự ngẫu nhiên nhiều hơn.
Giờ đây tôi là kẻ lang thang, không quá khứ, không tương lai, chỉ có hiện tại.
Giờ đây tôi là kẻ tò mò ngắm nhìn thế giới, mọi thứ hiện ra đều mới lạ mỗi ngày, mỗi người tôi gặp đều là người lạ - phần lớn trong số họ là người tử tế.
Giờ đây tôi là một phần của thế giới dịch chuyển này, và tôi hạnh phúc biết mình đang xê dịch.
Tôi tự do. Tôi hạnh phúc. Có đôi khi mọi thứ vỡ oà như thể lựa một câu, một từ để miêu tả cảm xúc của mình cũng thật khó khăn. Và tôi dùng nhiều dấu chấm cảm (!) hơn những khi bối rối vì một buổi bình minh lộng lẫy, vì một ly cà phê thơm xộc lên cánh mũi, vì một nụ cười hiền lành với người xa lạ trên đường đi.
Tôi tự do. Tôi hạnh phúc với cuộc sống đơn giản này. Dù tôi biết sớm muộn cũng phải trở về với cuộc sống ở nhà, đánh vật với cơm áo gạo tiền, nhưng đó là chuyện của tương lai, nhỉ?
Còn bây giờ, tôi có nắng gió ngày xanh ở Bali, ngày mai tôi sẽ bay đi Dili, Đông Timor để lặn biển. Sau đó thế nào? Tôi chẳng biết. Hãy để xem những con đường sẽ dẫn tôi đến đâu.
Điều duy nhất tôi biết là tôi đang đi, và tôi đang sống.